Khởi đầu giải với những câu hỏi lớn về vị trí thật sự ở đấu trường châu Á, kết thúc giải bằng sự tự hào và niềm tin sau khi khẳng định năng lực thực. Đội tuyển Việt Nam từ nay đã có chỗ đứng nhất định trên bình diện châu lục.
Dĩ nhiên, không vì một trận thua sát nút Nhật Bản mà chúng ta vội vã kết luận, rằng trình độ của bóng đá Việt Nam đã sát trình độ bóng đá Nhật.
Công bằng mà nói, bóng đá Việt Nam nói chung còn rất, rất nhiều việc phải làm để vươn đến trình độ vừa nêu, để hiện thực hoá giấc mơ dự World Cup. Trong đó bao gồm cả những việc liên quên đến khoa học, đến cải thiện tầm vóc VĐV thể thao nói chung và cầu thủ bóng đá nói riêng, mà nếu chỉ có những người quản lý bóng đá tham gia thôi là chưa đủ.
Nhưng Asian Cup 2019 chứng minh một điều rằng đội tuyển Việt Nam hiện đã khác hẳn so với trước đây. Khái niệm đá để “học hỏi kinh nghiệm” đã cũ, cũ rích rồi. Giờ, đội tuyển Việt Nam, các đại diện của bóng đá Việt Nam khi tham dự các giải đấu tầm châu Á là để cạnh tranh chỗ đứng, đá để nhắm đến chiến thắng trước từng đối thủ cụ thể, chứ không phải đá để hạn chế số bàn thua.
Trước giải, vẫn có người còn nghi ngờ năng lực của những Đặng Văn Lâm, Nguyễn Quang Hải, Đoàn Văn Hậu, Quế Ngọc Hải…, nghi ngờ khoảng cách trình độ của họ với mặt bằng chung của trình độ châu Á.
Sau giải, tất thẩy đã có câu trả lời, rằng đẳng cấp của nhiều tuyển thủ Việt Nam, trong đó có những cái tên vừa nêu đã vượt ngoài tầm Đông Nam Á, nhích dần đến trình độ châu Á.
Chúng ta không thể nói chắc rằng còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đạt đến trình độ của nhóm đầu châu lục, nhưng chúng ta chắc chắn một điều rằng ngay ở các giải tầm châu Á, các đối thủ của đội tuyển Việt Nam không còn dám đánh giá thấp chúng ta nữa. Đội tuyển Việt Nam cũng không còn nằm trong nhóm các đội “lót đường” của bóng đá châu lục như trước.
Sau trận thắng Jordan và trước trận tứ kết gặp Nhật Bản, đội tuyển Việt Nam được đánh giá rằng bất cứ kết quả nào xảy ra trong trận tứ kết, chúng ta cũng đã có một giải đấu quá thành công, đầy tự hào.
Và sau trận đấu với Nhật Bản, sự tự hào đó càng tăng lên. Chưa bao giờ đội tuyển Việt Nam thi đấu với Nhật Bản – đại diện của cường quốc bóng đá số 1 châu Á, với tư thế đàng hoàng như thế, dám giữ bóng và dám tấn công khi cần, dám đẩy cao đội hình hòng tìm bàn thắng gỡ hoà trước Nhật, sau khi bị dẫn trước, thay vì đá theo kiểu lo hạn chế bàn thua như trước đây.
Đấy là tư thế của một đội bóng và một thế hệ cầu thủ tin vào năng lực của mình, tư thế của một đội bóng đã thật sự trưởng thành và thật sự vươn đến tầm vóc khác, tầm vóc khiến cả châu Á phải dành sự tôn trọng nhất định!